Tại Sao Không Còn Quốc Gia Nào Muốn Đăng Cai Olympic?

Tóm tắt ngắn:
Bài viết thảo luận về lý do ngày càng ít quốc gia muốn đăng cai Olympic. Điểm mấu chốt là chi phí tổ chức Olympic đã tăng phi mã trong những năm gần đây, vượt xa dự toán ban đầu và gây ra gánh nặng tài chính khổng lồ cho quốc gia chủ nhà. Các ví dụ như Thế vận hội Athens 2004, Rio 2016, và Tokyo 2020 được nêu ra để minh họa cho vấn đề này. Bài viết cũng đề cập đến các vấn đề về an ninh, di dời dân cư, và tác động tiêu cực đến môi trường và kinh tế của quốc gia chủ nhà. Cuối cùng, bài viết đề cập đến nỗ lực của Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) trong việc cải thiện tính bền vững và giảm chi phí của Olympic thông qua chương trình Nghị sự Olympic 2020 và 2020+5, bao gồm việc sử dụng cơ sở hạ tầng hiện có, xây dựng các công trình đa năng và thân thiện với môi trường. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thách thức cần giải quyết để đảm bảo tương lai của Olympic.
Tóm tắt chi tiết:
Bài viết được chia thành các phần chính sau:
Phần 1: Sự suy giảm số lượng quốc gia đăng cai Olympic: Bài viết bắt đầu bằng việc chỉ ra sự giảm mạnh về số lượng thành phố ứng cử đăng cai Olympic qua các kỳ gần đây, từ 11 thành phố năm 2004 xuống còn 2 thành phố năm 2024. Điều này cho thấy sự thiếu hào hứng của các quốc gia trong việc đăng cai.
Phần 2: Chi phí khổng lồ và sự vượt quá ngân sách: Đây là phần trọng tâm của bài viết, nhấn mạnh vào chi phí tổ chức Olympic tăng vọt. Các ví dụ cụ thể về sự vượt quá ngân sách đáng kể ở Athens 2004 (3,1 tỷ USD), Rio 2016 (23,6 tỷ USD, vượt 352% so với dự toán), và Sochi 2014 (hơn 20 tỷ USD, vượt 289%) được đưa ra. Nguyên nhân được giải thích là do thời gian chuẩn bị ngắn, khó lường trước các biến số (như đại dịch COVID-19 ảnh hưởng đến Tokyo 2020), và yêu cầu khắt khe của IOC về chất lượng công trình.
Phần 3: Các vấn đề khác ngoài chi phí: Bài viết đề cập đến nhiều vấn đề khác ngoài chi phí tài chính, bao gồm: di dời dân cư (ví dụ Seoul 1988, Atlanta 1996), rủi ro an ninh (bao gồm cả an ninh mạng, ví dụ London 2012, Rio 2016), và tác động tiêu cực đến môi trường và xã hội. Việc IOC chỉ quan tâm đến lợi nhuận của mình và thiếu hỗ trợ cho thành phố chủ nhà cũng được chỉ trích. Tác động tiêu cực đến nền kinh tế quốc gia chủ nhà được minh họa qua ví dụ Hy Lạp sau Olympic 2004.
Phần 4: So sánh với World Cup: Bài viết so sánh Olympic với World Cup, chỉ ra rằng một số quốc gia sẵn sàng chịu lỗ để đăng cai World Cup vì những lợi ích về phát triển bóng đá, quảng bá hình ảnh quốc gia, và phát triển cơ sở hạ tầng bền vững hơn. Qatar 2022 được đưa ra làm ví dụ thành công.
Phần 5: Nỗ lực của IOC và tương lai của Olympic: Bài viết đề cập đến những nỗ lực của IOC trong việc cải thiện tính bền vững và giảm chi phí của Olympic thông qua chương trình Nghị sự Olympic 2020 và 2020+5. Các giải pháp bao gồm sử dụng cơ sở hạ tầng hiện có, xây dựng các công trình đa năng và thân thiện với môi trường (ví dụ Paris 2024), và tổ chức các sự kiện ở nhiều địa điểm khác nhau (ví dụ Los Angeles 2028).
Phần 6: Kết luận: Bài viết kết thúc bằng nhận định của Phó giáo sư Amanda về mô hình kinh doanh không khả thi của Olympic hiện nay và cần phải hướng tới một Olympic bền vững và lành mạnh về mặt kinh tế hơn. Sự xuất hiện của các phong trào phản đối việc đăng cai Olympic (ví dụ "No Olympics LA") cũng được đề cập, cho thấy sự lo ngại ngày càng tăng của công chúng.
Tóm lại, bài viết trình bày một bức tranh toàn cảnh về những thách thức mà Olympic đang phải đối mặt, từ chi phí khổng lồ đến các vấn đề về an ninh, môi trường và xã hội. Mặc dù IOC đang nỗ lực cải thiện tình hình, tương lai của Olympic vẫn còn nhiều bất định.