“밥 좀 해주는게 대수야?” 부모를 종처럼 부려먹는 아들 며느리 | 오디오북 | 라디오 | 사연 | 노후 | 인생이야기 | 부모자식

Tóm tắt ngắn:
Audio-book này kể về câu chuyện của bà Seo Deok-hee (76 tuổi) và hai người con trai, đặc biệt là người con trai thứ hai, Kim In-chang (46 tuổi). Nội dung xoay quanh mối quan hệ căng thẳng giữa bà Seo và các con, trong đó các con coi bà như người giúp việc, tận dụng bà mà không hề nghĩ đến sự vất vả của mẹ già. Các con trai, đặc biệt là người con thứ hai, luôn đòi hỏi sự phục vụ của mẹ mà không có sự đền đáp xứng đáng, thậm chí còn có những yêu cầu vô lý như bà phải bán nhà đất để giúp đỡ họ. Cuối cùng, bà Seo đã quyết định không cho con trai đến thăm nữa để bảo vệ sức khỏe và tinh thần của mình. Câu chuyện nhấn mạnh vấn đề khó khăn trong quan hệ gia đình giữa cha mẹ và con cái trong xã hội hiện đại, đặc biệt là sự thiếu tôn trọng và biết ơn của con cái đối với công lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Tóm tắt chi tiết:
Câu chuyện được chia thành các phần chính sau:
-
Phần 1: Sự bất mãn của bà Seo: Bà Seo, 76 tuổi, bày tỏ sự mệt mỏi và chán nản khi con cái đến thăm. Họ coi bà như người hầu, tận dụng bà để làm việc nhà mà không hề giúp đỡ. Bà kể lại những khó khăn khi phải phục vụ cả hai con trai và các cháu, đặc biệt là trong những dịp lễ tết. Câu nói "너희 와도 하나도 안 반가우니 이제 오지 마" (Các con đến cũng không hề vui vẻ gì, từ nay đừng đến nữa) thể hiện rõ sự tuyệt vọng của bà. Bà nghe lỏm cuộc trò chuyện của hàng xóm, càng làm bà thêm buồn phiền vì thấy mình bị đối xử tệ hơn cả những người khác.
-
Phần 2: Quá khứ và hiện tại: Bà Seo kể về quá khứ khó khăn khi nuôi dạy hai con trai. Bà đã rất vất vả để cho con cái có cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên, sự hi sinh của bà không được con cái trân trọng. Sự thay đổi trong suy nghĩ của bà được nhấn mạnh: từ tình yêu thương vô bờ bến đến sự thất vọng sâu sắc.
-
Phần 3: Mâu thuẫn giữa hai anh em: Hai anh em trai thường xuyên cãi nhau, đặc biệt là về vấn đề tiền bạc. Anh trai lớn thường xuyên gửi tiền hoặc quà cho mẹ, nhưng anh trai thứ hai lại không hài lòng và cho rằng anh trai lớn nên đóng góp nhiều hơn. Điều này cho thấy sự ích kỷ và thiếu sự chia sẻ giữa các anh em.
-
Phần 4: Đề nghị dọn lên thành phố: Con trai thứ hai đề nghị bà Seo bán nhà đất ở quê và lên thành phố sống cùng gia đình anh ta. Tuy nhiên, bà Seo từ chối vì không muốn trở thành gánh nặng cho con cái và mất đi sự tự lập của mình. Bà sợ rằng mình sẽ chỉ là người giúp việc trong chính ngôi nhà của con trai.
-
Phần 5: Sự bùng nổ và quyết định cuối cùng: Sau nhiều lần tranh cãi, bà Seo cuối cùng đã nổi giận và đuổi con trai thứ hai về. Bà nhận ra rằng việc con cái đến thăm chỉ mang lại sự mệt mỏi và phiền toái hơn là niềm vui. Bà quyết định sẽ tự mình chuẩn bị lễ tết và không cho con cái đến thăm nữa. Câu nói "이제는 밥도 안 들어가는지 아들은 젓가락을 식탁위에 탁하고 올려놨습니다" (Dường như không ăn được nữa, con trai đặt đũa xuống bàn) cho thấy sự thất vọng tột cùng của bà. Cuối cùng, bà Seo đã kiên quyết từ chối lời đề nghị của con trai và quyết định sống một mình, dù điều đó có nghĩa là bà sẽ phải chịu đựng sự cô đơn trong những ngày lễ tết. Sự kiện con trai gọi điện cho con dâu bàn kế hoạch để bà Seo đồng ý lên thành phố sống cùng, càng làm bà thêm tức giận và quyết tâm hơn.
Câu chuyện kết thúc với sự quyết tâm của bà Seo, thể hiện sự cần thiết phải có sự tôn trọng và biết ơn giữa các thành viên trong gia đình. Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho những người con về trách nhiệm và tình cảm đối với cha mẹ.