Link to original video by Blockbuster 88
THẰNG KHỜ LÀNG VÕ | Phim Lẻ Hay 2024 | Phim Võ Thuật Hồng Kông Hay Nhất 2024 | Phim Khủng

Tóm tắt Phim "Thằng Khờ Làng Võ"
Tóm tắt ngắn:
- Phim kể về câu chuyện của Trương Lâm Đức, một người đàn ông bị biến thành kẻ ngốc sau một tai nạn. Anh bị mất trí nhớ và không thể nhớ được quá khứ của mình.
- Phim xoay quanh việc Trương Lâm Đức tìm lại ký ức, đồng thời đối mặt với những kẻ thù muốn hãm hại anh và gia đình.
- Phim sử dụng nhiều yếu tố võ thuật, hành động và bí ẩn, tạo nên một câu chuyện hấp dẫn và kịch tính.
- Phim cũng đề cập đến chủ đề tình yêu, lòng trung thành và sự trả thù.
Tóm tắt chi tiết:
Phần 1: Trương Lâm Đức trở về
- Trương Lâm Đức bị thương nặng sau một tai nạn và mất trí nhớ. Anh được một vị đại phu cứu chữa và chăm sóc.
- Đại phu phát hiện Trương Lâm Đức vẫn còn nhớ một số thứ như tiếng ngựa kêu và chiếc nhẫn của Ngọc Ánh.
- Đại phu nghi ngờ Trương Lâm Đức bị Tam Hiệp hãm hại và Ngọc Ánh đang ở cùng Tam Hiệp.
- Trương Lâm Đức được đưa về nhà và gặp lại Hồ Sinh, người bạn thân của anh.
Phần 2: Bí mật về Trương Lâm Đức
- Hồ Sinh và Trương Lâm Đức cùng nhau tìm hiểu về quá khứ của Trương Lâm Đức.
- Họ phát hiện ra Trương Lâm Đức từng là tay đua ngựa số một của hội đua ngựa Thiên Tân.
- Hồ Sinh nghi ngờ Trương Lâm Đức bị hãm hại bởi một âm mưu lớn.
Phần 3: Cuộc truy tìm bảo vật
- Trương Lâm Đức và Hồ Sinh tìm kiếm bảo vật của gia đình Trương.
- Họ phát hiện ra bản đồ giải mã cơ quan là giả, được đại phu đổi hết nội dung.
- Trương Lâm Đức gặp lại Tam Hiệp và Hồng Châu, những người đã hãm hại anh.
- Tam Hiệp và Hồng Châu muốn chiếm đoạt bảo vật, nhưng bị Trương Lâm Đức và Hồ Sinh ngăn chặn.
Phần 4: Cuộc đối đầu với inuka
- Trương Lâm Đức đối mặt với inuka, kẻ thù nguy hiểm nhất của anh.
- inuka muốn chiếm đoạt bảo vật và giết chết Trương Lâm Đức.
- Trương Lâm Đức và Hồ Sinh cùng nhau chiến đấu chống lại inuka và đồng bọn.
Phần 5: Sự thật về molico
- molico, một phụ nữ Nhật Bản, được inuka phái đến để đánh cắp bảo vật.
- molico giả vờ yêu Trương Lâm Đức để tiếp cận anh.
- Trương Lâm Đức phát hiện ra molico là gián điệp Nhật Bản và cùng Hồ Sinh ngăn chặn âm mưu của cô.
Phần 6: Kết thúc
- Trương Lâm Đức và Hồ Sinh cùng molico lên tàu đến Phụng Thiên để lấy lại bảo vật.
- Trương Lâm Đức và Hồ Sinh phát hiện ra molico đã đánh cắp bảo vật và muốn đưa chúng về Nhật Bản.
- Trương Lâm Đức và Hồ Sinh chiến đấu với molico và đồng bọn.
- Cuối cùng, Trương Lâm Đức và Hồ Sinh thành công trong việc ngăn chặn âm mưu của molico và lấy lại bảo vật.
Những câu nói đáng chú ý:
- "Cậu còn nhớ hàng Ngọc Ánh không? Bây giờ cô ấy đang ở cùng Tam Hiệp, cậu không muốn biết họ đã làm gì với nhau sao?" (Đại phu)
- "Tôi muốn chết nhẫn trên người cậu ấy, anh hỏi cậu ấy đi, chiếc nhẫn trên người cậu có thể đưa cho tôi không?" (Đại phu)
- "Tôi thật sự nghĩ rằng anh đã cho thành một tên phế vật, không ngờ hôm nay anh vẫn đứng đây, nhưng anh đừng vui mừng quá sớm, ngài inuka sẽ không tha cho anh đâu." (Tam Hiệp)
- "Tôi muốn thấy khoảnh khắc bảo vật được mở ra, được nhìn thấy hào quang rực rỡ, đời này của tôi chỉ muốn nhìn thấy những bảo vật đó, sau đó cậu có thể chừa khử tôi bây giờ, xin cậu đừng bắn tôi." (molico)
- "Chúng ta đã từng là một gia đình, cậu muốn bắn tôi cũng được, nhưng có một câu tôi vẫn luôn giữ trong lòng, giờ tôi muốn nói với cậu." (Hồng Châu)
- "Tôi yêu em, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ em vẫn không tin anh sao?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu ơi, sao trồ anh có vẻ căng thẳng thế? Căng thẳng anh căng thẳng sao?" (molico)
- "Anh hãy bắn một phát súng vào bọn chúng đi, vậy là cũng có lần đầu tiên rồi." (molico)
- "Em đang đùa với anh hả molico? Em không hề đùa với anh, chẳng phải anh đã nói với em là anh yêu em sao? Chẳng phải anh đã từng nói anh có thể làm mọi chuyện vì em sao?" (molico)
- "Anh yêu ơi, anh quên cầm chìa khóa này." (molico)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây giờ các người lấy được bảo vật rồi, có thể để hai chúng tôi xuống tàu rồi chứ? Nếu các người nghĩ đó là hàng giả, tôi mời các người xuống tàu." (molico)
- "Anh Hồ sinh, đập vỡ một thứ đi, dù sao cũng không phải thật." (Trương Lâm Đức)
- "Anh bán đứng em, anh là tên thất tín bội nghĩa, anh thất tín với ai, bội nghĩa với ai chứ?" (molico)
- "Anh là người Trung Quốc sao mà anh có thể giúp người Nhật được chứ?" (molico)
- "Anh Hồ sinh, được rồi, hai người đứng đóng kịch ở đây nữa, Lâm Đức, tôi nghĩ cảnh sát trưởng hô đã hiểu nhầm ý anh rồi đó." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh chị súng vào tôi làm gì? Tôi vừa nói với anh rồi, tôi đã mất hết kiên nhẫn với anh." (Phan An)
- "Anh Lâm Đức, anh đừng kích động, anh kiên nhẫn hơn chút đi, cho tôi thêm chút thời gian, tôi chắc rằng anh sẽ sớm..." (Phan An)
- "Alo molico, cái gì? Em nhận được điện báo thầy gửi cho em rồi? Sao tốt quá rồi, được, tối nay em có tới chỗ anh không?" (Trương Lâm Đức)
- "Anh yêu em, cũng như anh, nhưng không được, bởi vì sáng sớm mai em phải đến ngân hàng Chính Kim lấy bảo vật, chúng ta gặp nhau ở đó nhé." (molico)
- "Anh biết rồi, rồi chúng ta sẽ đến nhà ga, chỉ cần bảo vật lên tàu là chúng ta sẽ trở về Thiên Tân để kết hôn, chúng ta sẽ không xa nhau nữa." (Trương Lâm Đức)
- "Được, tạm biệt em, lấy được rồi." (molico)
- "Anh Lâm Đức, chuyện gì vậy? Em cũng không biết, bây