"마지막으로 물으마. 진짜 못오지?" 시집 행사만 있으면 바쁘고 아프다는 며느리, 시부 팔순에도 안 오자 울며 후회하게 해준 어머니 | 오디오북 | 사연 | 라디오 | 노후 |

Tóm tắt ngắn:
- Chuyện kể về bà An (74 tuổi) và sự thờ ơ, viện cớ của con dâu út trong các dịp lễ, tết, sinh nhật gia đình, đặc biệt là sự vắng mặt đáng trách trong lễ mừng thọ 80 tuổi của ông nội.
- Các điểm mấu chốt xoay quanh sự thiếu trách nhiệm của con dâu út, sử dụng nhiều lý do như bận rộn công việc, con ốm, học thêm… để không tham gia các sự kiện gia đình. Bà An ban đầu nhẫn nhịn, nhưng sau khi ông xã bị ngã, thái độ của con dâu út càng khiến bà thất vọng.
- Ứng dụng và hàm ý: Câu chuyện phản ánh vấn đề quan hệ gia đình, sự hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ, và cách bà An cuối cùng đã dạy cho con dâu út bài học nhớ đời bằng cách phân chia tài sản không công bằng, ưu tiên cho những người con hiếu thảo.
- Phương pháp được mô tả: Bà An ban đầu nhẫn nhịn, sau đó thay đổi cách ứng xử, giảm bớt các dịp sum họp gia đình, cuối cùng dùng tiền bạc để phân định rõ ràng sự khác biệt giữa con ngoan và con hư.
Tóm tắt chi tiết:
Phần 1: Sự thờ ơ của con dâu út: Câu chuyện bắt đầu bằng việc con dâu út liên tục viện cớ bận rộn, ốm đau để không tham gia các sự kiện gia đình trong suốt gần 20 năm. Bà An ban đầu nhẫn nhịn, nhưng sự việc này càng trở nên tệ hơn khi con dâu út không đến dự lễ mừng thọ 80 tuổi của bố chồng.
Phần 2: Sự kiện 80 tuổi của ông nội và phản ứng của bà An: Sự vắng mặt của con dâu út trong lễ mừng thọ 80 tuổi của ông nội là giọt nước tràn ly. Bà An quyết định không dung thứ nữa và lên kế hoạch để con cái phải hối hận. Câu nói "Mấy chục năm nay, cứ đến ngày giỗ chạp là con dâu út lại ốm đau, bận rộn" thể hiện sự bức xúc của bà An.
Phần 3: Sự khác biệt giữa các con và cháu: Câu chuyện so sánh sự khác biệt giữa các con và cháu của bà An. Con dâu cả rất hiếu thảo, luôn cố gắng tham gia các sự kiện gia đình dù bận rộn. Con dâu út thì ngược lại. Điều này làm nổi bật vấn đề về sự hiếu thảo và trách nhiệm của con cái.
Phần 4: Sự cố ông nội ngã bệnh: Ông nội bà An bị ngã, bà gọi điện cho con dâu út, nhưng con dâu út viện cớ bận rộn và yêu cầu bà gọi cho con trai cả. Sự việc này làm bà An hoàn toàn thất vọng về con dâu út.
Phần 5: Bài học nhớ đời và phân chia tài sản: Sau khi ông nội khỏi bệnh, bà An quyết định phân chia tài sản không công bằng, ưu tiên cho con dâu cả và con gái vì sự hiếu thảo của họ. Con dâu út và con trai út hối hận nhưng đã quá muộn. Câu nói của bà An: "20 năm nay, coi như đây là cái giá phải trả" thể hiện sự quyết tâm của bà.
Phần 6: Kết thúc và bài học rút ra: Câu chuyện kết thúc với việc bà An quyết định sống cuộc sống riêng tư, không còn quan tâm đến việc con cái có đến thăm hay không. Bài học rút ra là sự hiếu thảo và trách nhiệm của con cái đối với cha mẹ là điều vô cùng quan trọng, và sự nhẫn nhịn quá mức có thể dẫn đến hậu quả không mong muốn.