7 Years. 10% Return. And a Big Life Lesson I Didn’t Expect

Tóm tắt ngắn:
- Bài viết chia sẻ về bài học cuộc sống bất ngờ từ một quyết định đầu tư bất động sản không như mong đợi. Tác giả mua một căn hộ thứ hai năm 2018, với mục đích mở rộng không gian sống cho gia đình. Tuy nhiên, 7 năm sau, khoản đầu tư này chỉ mang lại lợi nhuận khoảng 10%, thấp hơn nhiều so với kỳ vọng.
- Bài viết nhấn mạnh vào khía cạnh tâm lý của sự hối tiếc, cho rằng đó là một phần tất yếu của việc đưa ra lựa chọn và sống có ý thức. Tác giả đề cập đến các triết lý từ chủ nghĩa khắc kỷ, Phật giáo và Bhagavad Gita để minh chứng cho quan điểm này.
- Bài học rút ra là sự hối tiếc không phải là thất bại mà là một tín hiệu cho thấy ta đã sống, đã nỗ lực và đang phát triển. Việc thay đổi cách nhìn nhận về quá khứ, từ sự hối tiếc sang bài học kinh nghiệm, là chìa khóa để vượt qua cảm giác tiêu cực.
- Quá trình tác giả từ hối tiếc đến chấp nhận được mô tả chi tiết, bao gồm cả việc thay đổi quan điểm nhờ nghiên cứu các triết lý cổ đại.
Tóm tắt chi tiết:
Phần 1: Quyết định đầu tư và sự hối tiếc ban đầu: Tác giả kể về việc mua một căn hộ thứ hai năm 2018 với mục đích mở rộng không gian sống cho gia đình. Lúc đó, quyết định này được cho là hợp lý và thú vị. Tuy nhiên, sau 7 năm, lợi nhuận chỉ đạt khoảng 10%, khiến tác giả cảm thấy thất vọng, tức giận và hối tiếc. Ông bán cổ phiếu và quỹ tương hỗ để mua căn hộ, và giờ đây nhận ra đó là một sai lầm về mặt tài chính.
Phần 2: Thay đổi quan điểm nhờ triết lý: Sự hối tiếc ban đầu của tác giả được thay đổi sau khi nghiên cứu các triết lý cổ đại trong quá trình viết sách. Ông đề cập đến các quan điểm của Seneca ("trở ngại lớn nhất của cuộc sống là sự kỳ vọng vào ngày mai và mất đi ngày hôm nay"), Ralph Waldo Emerson ("Hoàn thành mỗi ngày và xong việc"), chủ nghĩa khắc kỷ (kiểm soát sự lựa chọn chứ không phải kết quả), Bhagavad Gita (hành động không cần bận tâm đến kết quả) và Phật giáo (vô thường).
Phần 3: Hối tiếc như một bài học: Tác giả kết luận rằng hối tiếc không phải là thất bại mà là một tín hiệu cho thấy ta đã sống, đã nỗ lực và đang phát triển. Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chấp nhận rủi ro trong quá trình ra quyết định và tha thứ cho bản thân mình trong quá khứ. Sự hối tiếc có thể được chuyển hóa thành bài học kinh nghiệm, giúp ta khiêm tốn hơn và trưởng thành hơn.
Phần 4: Kết luận: Tác giả khẳng định rằng mục tiêu không phải là xóa bỏ sự hối tiếc mà là không để nó trở thành sự hoài nghi, cản trở khả năng thử lại. Ông khuyến khích người đọc đón nhận sự hối tiếc với sự tò mò, coi đó là một phần của quá trình học tập và trưởng thành. Cuối cùng, ông nhấn mạnh rằng việc có thể lựa chọn, dù đúng hay sai, chứng tỏ ta đang sống, đang tham gia tích cực vào cuộc sống, và đó là điều đáng trân trọng. Câu nói "Tôi thà mang theo một vài vết bầm tím và vết sẹo còn hơn sống một cuộc đời mà tôi không bao giờ được lựa chọn" tóm lược tinh thần của bài viết.